Lứa 9x bọn mình thời còn đi học bị mắc phải vấn đề là chỉ cắm đầu vào học những kiến thức có sẵn trong sách, thay vì được mở rộng trải nghiệm thực tế ra thế giới bên ngoài. Bọn mình cứ nghĩ rằng chỉ cần học giỏi trên sách vở là được rồi. Và bộ tri thức đóng khung ấy cũng đóng luôn khả năng dấn thân cho những cơ hội mới của mình.
Mình không dám đi du học vì nghĩ chỉ dành cho bạn giàu và giỏi. Những năm học cấp ba trên ghế nhà trường mình chỉ dám mơ đến hai từ “Đại học” và kể cả đến khi học Đại học mình vẫn chỉ dám mơ chứ chưa từng dám “ước mơ”. Mình không tìm hiểu mà đã tự cho rằng mình không đủ khả năng và điều đó là xa vời. Điều gì đã “che mắt” mình tới vậy? Điều gì đã đóng khung và giới hạn mình như vậy?
Mình không tự tin rất nhiều việc, vì chưa từng được thử và chưa từng có khái niệm “thử” bởi vì mình sợ sai, vì mình luôn cho rằng phải giỏi mới làm chứ không nghĩ rằng phải “làm mới giỏi”. Nên dù học nhiều nhưng mình chẳng thể hiểu rộng và thiếu sự trải nghiệm.
Trưởng thành đối với mình là khi nhận ra rằng kiến thức trong sách vở, từ thầy cô cũng chỉ là trải nghiệm của người khác. Không có bài học nào quý giá bằng bài học chính mình tự trải nghiệm rút ra. Vì vậy học từ sách vở chưa đủ để giúp mình đi xa. Muốn đi xa, mình phải học hỏi cả về lý thuyết, dám đi, dám quăng mình vào những trải nghiệm chưa từng có, học những điều chưa ai từng dạy, cảm nhận thêm từ nhiều giác quan và nhiều góc cạnh khác.
Thế nên, hãy cho thế hệ sau -, con cái của chúng ta được phép tự khám phá và trải nghiệm thế giới theo cách của con. Hãy để con biết rằng những bài học từ thầy cô, ba mẹ, trường lớp, internet chỉ nên là sự hỗ trợ nền tảng, nó không phải chân lý cuối cùng và không hề nhằm mục đích giới hạn hay áp đặt lên con điều gì. Đọc bao nhiêu sách thì hãy đi bấy nhiêu nơi, làm bấy nhiêu việc, đừng chỉ học rồi quên. Để trẻ được biết điều mà thế hệ bọn mình ít ai được dạy, rằng thế giới rộng lớn này cần chính trẻ tự khám phá, không một ai, thậm chí cả bản thân, được giới hạn khả năng và trí tưởng tượng vô hạn trong mình.